Nhớ Hà Nội, tôi nhớ Ô mai

.
Tôi sinh ra ở Hà Nội, mảnh đất ngàn năm văn hiến, học xong đại học, tôi ra nước ngoài học tiếp và định cư luôn tại đây. Dù cuộc sống nơi xứ người mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm mới, nhưng trong lòng tôi hình ảnh của Hà Nội vẫn hiện hữu, nỗi nhớ Hà Nội vẫn luôn cồn cào khôn nguôi…

Mỗi khi nhớ về Hà Nội, tôi lại thấy những con phố quen thuộc, những con phố hối hả, những ngõ nhỏ yên bình, và mỗi góc phố đường đều chứa đựng những kí ức đáng quý. Nhưng có lẽ điều mà tôi nhớ nhất là hương vị của những món ăn Hà Nội, đậm đà nhưng ấm áp như tình thân gia đình.

Hương vị của Hà Thành không chỉ là những món ăn truyền thống như phở, bún chả… mà với tôi, những thức quà bình dị, dân dã mới làm tôi nhớ nhất. Và trong đó, ô mai – một loại trái cây sấy chua chua,cay cay, ngọt ngọt, là thứ gì đó đặc biệt, gắn liền với từng kí ức của tuổi thơ tôi. Mỗi lần thưởng thức hương vị ấy, tôi như trở về ngày xưa, chạy nhảy trong những con ngõ, tận hưởng niềm vui đơn sơ, bình dị đến lạ thường.

Những kí ức về quê hương đọng lại trong tôi như những giai điệu êm đềm của một bản nhạc quen thuộc. Ô mai không chỉ là một món quà vặt, mà còn là một phần của trái tim tôi, giữ cho tình yêu và kí ức về Hà Nội mãi mãi sống đọng.

Dù có ở nơi nào, hương vị của ô mai vẫn luôn là điều tôi không thể nào quên được. Nó như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa của ký ức, cho tôi những khoảnh khắc ngọt ngào của quê hương, nơi mà trái tim tôi vẫn luôn thuộc về.

Xem thêm bài khác